nhà hàng rồi.”
“Vậy sao, nhưng hôm nay em muốn ăn bánh tiêu.”
“Anh đã đặt chỗ ở nhà hàng Mexico, lần trước em xem tạp chí, chẳng phải đã nói muốn đến chỗ đó ăn mà.” Anh nói.
“Thật vậy sao? Nhưng làm sao bây giờ, một khi đã đến khu chợ đêm, em chỉ còn thích ăn bánh tiêu thôi. Nhà hàng Mexico để lần sau chúng ta cùng đi ăn có được không?”
“Em biết hôm nay là ngày gì không?” Anh hỏi cô.
“Ngày gì?”
“Ngày kỷ niệm chúng ta kết hôn tròn một tháng.”
Điện thoại đầu dây bên kia là một mảnh trầm tĩnh, tiếp theo bỗng nhiên lại truyền đến một tiếng cười to. “Ha ha…”
Trử Lực Ngự phải đem di động đưa ra xa khỏi tai, mới không bị tiếng cười của cô làm thủng màng nhĩ.
“Em rốt cuộc đang cười cái gì? Chuyện gì buồn cười đến vậy?” Anh nhíu mày hỏi, muốn làm rõ xem trong lời nói của mình có cái gì buồn cười, làm cho cô cười to đến vậy.
“Em…… Em chỉ nghe…… Nghe qua kỷ niệm tiểu hài tử đầy tháng tuổi hoặc kỷ niệm một năm kết hôn, …… Chưa từng nghe qua kỉ niệm tròn một tháng kết hôn, ha ha… Rất buồn cười… Ha ha…” Nam Tuệ đầu dây bên kia cười không thể ngừng.
Trử Lực Ngự nhất thời xấu hổ không biết nói gì. Nghe Nam Tuệ nói như vậy, anh cũng thấy việc làm của chính mình tựa hồ có điểm buồn cười, nhưng là anh nhớ rõ ngày cưới của bọn họ, còn muốn dành cho cô ấy một bất ngờ thì có gì sai, cũng là bởi vì anh yêu cô, muốn chăm sóc cô, đem đến cho cô những niềm vui. Những việc đó có gì đáng cười sao?
Anh không nói lại câu nào, làm cho cô không dám cười nữa. “Uy, anh còn nghe máy không vậy?”
“Không còn.”
“Anh rõ ràng đang nghe máy đó thôi. Anh tức giận sao? Đừng tức giận nha.” Cô khẽ cười nói, “Anh nhanh đến đây đi, em mời anh ăn bánh tiêu, để mừng kỷ niệm ngày cưới của chúng ta.”
“Em còn đang cười anh đúng không?”
“Đâu có?” Giọng nói của cô đầy nghiêm túc nhưng vẫn không át chế được ý cười
“Anh không nghĩ sẽ ăn bánh tiêu.” Anh cự tuyệt.
“Không sao, ở đây cái gì cũng có, anh muốn ăn cái gì cũng được.”
“Anh muốn ăn đồ ăn Mexico.”Anh cố ý nói.
“Cũng được, em nhớ rõ ở khu chợ đêm cũng có bán đồ ăn Mexico, em sẽ đi tìm mua cho anh.”
“Em cứ phải quyết tâm ở lại khu chợ đêm này sao?” Trử Lực Ngự hỏi.
“Một khi đã đến đây, sao lại có thể tay không trở về được? Anh đi theo em đi mà, lão công. Hôm nay anh cùng em đến khu chợ đêm, ngày mai, ngày kia, những ngày khác, mặc kệ anh muốn đi đâu, muốn ăn cái gì hoặc làm cái gì, em đều đồng ý vô điều kiện có được không?”
Trử Lực Ngự nhíu mày, cảm thấy giao dịch này tựa hồ cũng không tệ lắm.
“Lời này là em nói đó nha, đồng ý vô điều kiện.”
“Đương nhiên, một lời đã nói, tứ mã nan truy.”
“Một lời đã định. Anh qua chỗ em ngay đây.”
“Em chờ anh.”
Nam Tuệ mỉm cười cất di động vào ví, lòng tràn đầy vui mừng.
Trường hợp này vượt qua dự đoán của cô nha, không tốn công sức để nghĩ cách, cũng có thể giúp cha con bọn họ có cơ hội ở chung, thật sự là rất cảm tạ ông trời an bài.
“Phu nhân, một khi tiên sinh đã tới đây, tôi liền mang tiêu thư về nhà.”
“Cái gì?” Lời nói của Hứa bá làm cô thấy ngạc nhiên, “Vì sao bá bá lại nói như vậy?” Cô hỏi
“Hôm nay là ngày kỉ niệm của phu nhân cùng tiên sinh, tôi nghĩ tiên sinh thực hy vọng cùng phu nhân, chỉ có hai người cùng đi dạo phố mới đúng, cho nên…”
“Anh ấy hi vọng chứ không phải cháu hi vọng nha.” Nam Tuệ quả quyết nói “Cháu thích cảm giác một nhà ba người cùng nhau đi dạo phố hơn.”
“Nhưng là phu nhân, cháu nên biết tiên sinh cùng tiểu thư, hai người bọn họ căn bản không có biện pháp ở chung cùng một chỗ.” Hứa bá vẻ mặt lo lắng nói.
“Điểm ấy bá bá không cần lo lắng, có cháu ở đây mà, hơn nữa bọn họ là cha con với nhau mà.” Nam Tuệ mỉm cười an ủi.
“Nhưng là…….”
“Đừng lo lắng, không có việc gì. Bá bá hãy đi nhanh đi, đừng để cho anh ấy thấy, còn có, đem di động tắt đi.” Cô thúc giục, không quên.
Hứa bá hoang mang, sững lại nhìn cô.
“Đề phòng lúc anh ấy gặp bá bá, muốn giao Hoan Hoan cho bá đem về, cho nên cháu mới bảo bá đi nhanh đi. Di động cũng phải tắt đi đề phòng anh ấy gọi điện cho bá, làm cho anh ấy không thể liên lạc với bá được.” Nam Tuệ mỉm cười giải thích.
“Làm như vậy có được không?” Hứa bá lo lắng hỏi.
“Quan hệ của bọn họ nhất định phải được cải thiện, không thể để tình trạng như thế này xảy ra mãi được, Hứa bá.” Cô ngưng lại nhì Hứa bá, “Bá bá cùng Hứa tẩu đều rất yêu thương Hoan Hoan, cháu nghĩ hai người nhất định thực hy vọng Hoan Hoan có thể nhận được sự quan tâm của ba ba? Bá bá yên tâm, cháu nhất định sẽ làm hi vọng đó trở thành hiện thực.”
“Phu nhân, tiên sinh có thể lấy được cháu, thật sự là rất tốt.” Hứa bá nhìn không chớp mắt vào Nam Tuệ, thanh âm có chút khẽ khàn khàn.
“Bá bá đi nhanh đi, lái xe cẩn thận một chút.” Cô mỉm cười thúc giục.
“Vậy tiểu thư phiền toái phu nhân rồi.” Hứa bá nhìn về phía tiểu Đình Hoan đang chơi những trò chơi lần đầu tiên được trông thấy, nói.
“Bá bá nói gì vậy, Hứa bá, Hoan Hoan là con gái của cháu mà.” Nam Tuệ mỉm cười, lắc đầu.
Hứa bá cười ngẩn ngơ một chút, vẫy tay chào, rồi xoay người rời đi.
Chờ Hứa bá rời đi, Nam Tuệ đi đến cạnh tiểu Đình Hoan, nhìn Hoan Hoan đang chơi hỏi. “Chơi vui không?” Cô ôn nhu hỏi.
“Có ạ.” Đình Hoan dùng sức gật đầu, vẻ mặt cười vui như hoa.
“Vậy con không cảm ơn mẹ sao?”
“Cảm ơn mami.”
A, cái từ mami thật dễ nghe nha. Nam Tuệ rất vui mừng.
Gần đây Hoan Hoan đã bắt đầu gọi cô là mami, những lúc cao hứng còn ôm cô làm nũng, giáo viên ở nhà trẻ cũng nói Hoan Hoan thay đổi rất nhiều, câu nói đầu tiên của Hoan Hoan là cho cô cảm thấy vui nhất chính là ở trường học, Hoan Hoan bảo với các cô giáo “Đây là mami của con”, làm cho cô nghe xong cảm thấy thật hạnh phúc, thật đúng là không uổng công nửa tháng nay, cô dậy sớm để chào Hoan Hoan bằng một nụ hôn trước khi đi học, sau khi tan học lại đến đón Hoan Hoan, mang con bé đi chơi khắp nơi.
Cô muốn có được tình cảm của con bé dành cho cô, hiện tại chỉ còn có việc giúp hai cha con họ gần gũi với nhau hơn.
“Mami, con không có tiền.” Đình Hoan bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
“Vậy chúng ta có thể đổi để lấy một món quà.” Nam Tuệ mỉm cười nói, cầm theo chiếc cốc nhựa đến, sau đó cầm theo 2 tấm phiếu “Đến đây” cô dẫn tay Hoan Hoan đi, nơi đây có rất nhiều trò chơi mà bọn trẻ con thích.
“Ông chủ” Cô cất tiếng gọi, sau khi đổi đồ vật cho khách xpng ông chủ liền quay về phía cô, cô liền đưa cho ông ta 2 tấm phiếu đang cầm trên tay. “Có thể đổi được cái gì vậy?”
Ông chủ cầm hai tấm phiếu xem một chút, ngẩng đầu chỉ về phía tủ kính.
“Những thứ trong này đều có thể đổi được, hàng trên có thể đổi một cái, nếu là tầng dưới này có thể đổi hai cái.” Ông chủ nhìn cô nói.
“Hoan Hoan, con thích cái gì?”
Cô ngồi xuống, cùng chọn đồ chơi cùng Hoan Hoan, kết quả, con bé chọn một tập thẻ mỹ nhân ngư, cùng một quyển vẽ cũng giống như vẽ các nàng tiên cá. Chọn được hai thứ đó, Hoan Hoan rất vui mừng, còn chủ động đi tới hôn vào má cô.
“Cám ơn mami.”
“Không có chi.” Nam Tuệ nắm tay Hoan Hoan, cảm động, hôn lên mặt tiểu Đình Hoan một cái, rồi mới nắm bàn tay nhỏ bé đứng dậy, đi trên đường, cô nhìn xung quanh. Lão công hình như chưa có tới. Cô đang suy nghĩ, đột nhiên lại nhìn thấy Trử Lực Ngự, cùng lúc anh cũng nhìn thấy cô, sau đó nhìn cô mỉm cười.
Nam Tuệ cảm giác nghe thấy tiếng tim đập, trống ngực đột nhiên đập nhanh hơn.
Anh cười rộ lên trông thực đẹp trai, ở chung với anh một tháng, cô cũng đã dần quen có anh ở bên người, nhưng là mỗi lần anh mỉm cười với cô, vì sao trái tim của cô luôn rối loạn tuần suất như vậy? Đây thật sự là một vấn đề rất kỳ quái, chẳng nhẽ trái tim của cô bị bệnh gì sao?
“Mami, chúng ta đi chơi những đâu nữa?” Hoan Hoan kéo tay cô hỏi, hoàn toàn không chú ý tới sẽ ba ba đang đến gần.
“Lão bà.” rốt cục đã tìm được lão bà, Trử Lực Ngự vui vẻ kêu lên, đi đến bên cạnh cô.
Đột nhiên nghe thấy giọng nói của ba ba, Đình Hoan nhất thời cả người cứng đờ, lập tức quay đầu nhìn về phía Trử Lực Ngự, lộ ra biểu tình chẳng biết làm sao.
Nam Tuệ nhéo nhéo bàn tay nhỏ bé đang trở nên cứng ngắt, mỉm cười nhìn con bé nói. “Hoan Hoan, con không chào ba ba sao?” Cô ôn nhu nhắc nhở.
“Ba ba.” Đình Hoan cúi đầu, nhỏ giọng gọi, trên mặt vốn có một nụ cười sáng lạn, nhưng kể từ khi ba ba đến nó đã biến mất không thấy bóng dáng.
Vì thế, Nam Tuệ nhịn không được nhìn Trử Lực Ngự nhíu nhíu mày đầu.
“Làm sao vậy?” Trử Lực Ngự chỉ cảm thấy không hiểu.
“Con gái gọi, tại sao anh không trả lời?” Cô bất mãn nói.
Nghe vậy anh liền chuyển tầm mắt xuống chỗ Hoan Hoan đứng, sau đó nghiêm túc “Ân” một tiếng, làm Nam Tuệ thiếu chút nữa nhịn không được đá cho anh một cước.
“Hứa bá đâu?” Anh ngẩng đầu lên, nhìn xung quanh hỏi.
“Em bảo bá bá đi về trước rồi.” Cô trừng mắt nhìn anh, trên mặt tràn ngập biểu tình cảnh cáo.
Trử Lực Ngự dù sao cũng là người thông minh, lập tức liền hiểu được dụng ý của cô.
Anh nhìn về phía sau lưng cô, có người đang cúi đầu đứng thẳng, im lặng không nói gì, cơ hồ làm cho người ta cảm giác không có sự tồn tại của nó, không tự chủ được than nhẹ một tiếng.
Kỳ thật anh cũng không chán ghét gì nữ nhân không cùng huyết thống này― dù sao anh cùng cha mẹ cũng không có cùng huyết thống, chỉ là anh không biết phải đối xử, chăm sóc con bé như thế nào, hơn nữa công việc đã chiếm quá nhiều thời gian của anh, làm cho anh dù tưởng muốn cải thiện quan hệ cha con giữa bọn họ cũng không có cơ hôi, đúng là tâm có thừa mà lực không đủ. Nói thật, đối với tình yêu và hôn nhân, anh chưa bao giờ mong đợi nó.
Anh không mong đợi bởi vì chính anh là trẻ mồ côi, đã bị cha mẹ vứt bỏ, sau khi được ba mẹ bây giờ nhận nuôi, sống ở Trử gia anh đã được chứng kiến. Ông nội có ba người vợ, Nhị thúc có hai người, dì cả 2 lần kết hôn, dì hai đang ở đòi li hôn, cuối cùng là dì ba không tin tưởng vào hôn nhâ.
Ở Trử gia chỉ có ba mẹ anh, cùng nhau chung sống đến tận bây giờ, yêu thương nhau, nhưng lại không có con, cho nên lúc mẹ anh bốn mươi lăm tuổi đã nhận nuôi anh.
Đảo mắt cũng được hai mươi năm, ba mẹ anh cũng đã lớn tuổi, ước mơ lớn nhất chính là có cháu bế, cho nên năm đó anh mới có để cha mẹ sắp xếp, cũng chính là cùng mẹ của Đình Hoan kết hôn, nhưng là ai biết kết quả lại biến thành như vậy?
Bởi vậy đối với Đình Hoan, anh cảm thấy phải có một phần trách nhiệm.
Đó cũng là lý do làm anh muốn tái hôn, nếu anh không thể chăm sóc được cho Đình Hoan, như vậy ít nhất anh cũng nên tìm một người có thể chăm sóc tốt cho con bé, yêu thương con bé như con gái mình, bởi vậy một lần nữa anh mới quyết định kết hôn.
Thế nhưng nằm ngoài ý muốn của anh là anh đã thú được một lão bà tuyệt vời như vậy, làm cho anh cảm nhận được tình yêu và hôn nhân thật hạnh phúc, anh thật sự là quá may mắn!
“Được rồi, hiện tại hai người muốn đi đến chỗ nào?” Khóe miệng khẽ nhếch, anh giả bộ vẻ mặt nhận mệnh lệnh, thở dài nói.
“Làm sao lại có vẻ mặt bất đắc dĩ như vậy?”
“Là bất đắc dĩ thật nha.” Anh xắn tay áo lên.
Nam Tuệ nhíu mày, hỏi anh: “Anh định là gì vậy?”
“Chuẩn bị.”
“Chuẩn bị cái gì?” Cô rất thắc mắc, không thể không hỏi.
“Em không thấy người càng ngày càng đông sao?” Anh không đáp lại câu hỏi.
“Đó là đương nhiên nha, trong này là khu chợ đêm, đương nhiên phải có nhiều người qua lại.” Cô nói.
“Cho nên.”
“Cho nên cái gì?” Cô thực sự không hiểu anh muốn làm gì “Cho nên cái gì?” Anh vẫn không trả lời. “Uy! Anh muốn làm em tức giận sao.”.
“Cho nên như vậy.” Anh nhìn cô, sau đó đột nhiên xoay người, một tay ôm lấy tiểu Đình Hoan, làm cho con bé an ổn ngồi ở cánh tay của anh.
Nam Tuệ trong nháy mắt hiểu được sự việc, bỗng nhiên mỉm cười, rốt cục cũng hiểu được việc làm của anh.
Còn tiểu Đình Hoan, hai mắt to tròn ngạc nhiên nhìn ba ba, bị dọa đến mức ngây người.Chương 6
Edit:Pa-chan
Đình Hoan mặc dù là một đứa trẻ rất nhạy cảm, nhưng dù sao con bé mới chỉ có 6 tuổi, chỉ cần được chơi vui vẻ, thì sẽ quên sạch những chuyện đã xảy ra. Sự thật sau khi chơi vui vẻ đã chứng minh, xung quanh con bé bây giờ chỉ có ba ba, đã không còn chỗ cho mami, gặp cái gì thú vị, người thứ nhất nghĩ tới chính là ba ba; đi chơi mệt, cũng muốn được ba ba bế; muốn mua cái gì, cũng là hỏi ý kiến ba ba đầu tiên, làm cho cô không khỏi cảm thấy ghen tị.
Đó chính là sự khác biệt, trai đẹp sẽ luôn hấp dẫn được mọi người, không phân biệt lứa tuổi, thật sự là đáng buồn nha. Nam Tuệ không khỏi thở dài.
Đã gần đến 10 giờ, ba người bọn họ cũng đã chơi rất vui vẻ, Hoan Hoan đã mệt tới mức lăn ra ngủ, hiện tại con bé đang ngủ trong lòng cô. Ba người bọn họ đang trên đường về nhà.
“Làm sao lại im lặng như vậy, lo lắng ảnh hưởng tới Hoan Hoan đang ngủ sao?” Trử Lực Ngự mở miệng hỏi.
“Không phải, em là đang ghen tị.” Nam Tuệ thành thật trả lời.
“Ghen tị cái gì?”
“Nửa tháng, mỗi ngày em đều phải vắt óc suy nghĩ, thật vất vả mới làm cho Hoan Hoan vui vẻ nhận mẹ mẹ này, không nghĩ tới anh chỉ cần dùng đến một buổi tối― không đúng, phải nói ba giờ mà thôi, khiến cho con bé yêu anh như vậy, thật sự là làm cho người ta buồn bực.” Cô thở dài nói, ngữ khí lí lộ vẻ ta thật đáng thương cùng ai oán.
“Đừng giả vờ đáng thương, chẳng lẽ chuyện này không phải do em sắp đặt sao?” Trử Lực Ngự nhấn mạnh.
“Sắp đặt gì?” Giọng nói của cô siêu vô tội.
“Giả vờ đáng thương xong, bây giờ còn muốn giả ngốc?”
“Cái gì giả ngốc, em căn bản là không biết anh đang nói cái gì.”
“Không biết mới là lạ.” Anh hừ nhẹ một tiếng, “Đừng cho rằng anh không biết em đang làm cái gì.”
“Em làm cái gì?” Ngữ khí của cô càng vô tội.
“Thu mua lòng người, phá vỡ triều chính.”
“Cái gì?” Cô ngạc nhiên kêu lên, anh lại thừa dịp xe dừng đèn đỏ, đột nhiên cúi xuống hôn cô, làm cô hoàn toàn bất ngờ.
“Cám ơn em, bà xã.” Anh đột nhiên nhìn thẳng vào mắt cô, dịu dàng nói.
Đối mặt với anh như vậy, Nam Tuệ đột nhiên thấy có chút ngượng ngùng.
“Cảm ơn cái gì, em có làm được cái gì đâu.” Cô xấu hổ, cắn môi.
“Em đã làm mẹ Hoan Hoan, làm cho con bé nhận anh là ba ba, làm cho cha con anh có một gia đình đầy đủ.”
“Cha con anh đã có một căn nhà rất sang trọng và thoải mái.”
“Nhưng không đầy đủ, có em thì gia đình của cha con anh mới trở nên đầy đủ.” Anh chăm chú nhìn cô, “Cám ơn em, bà xã.”
Oa, nổi da gà, nổi da gà rồi.
“Anh đừng hơi một tí lại đi nói những câu sến như vậy có được không, như vậy em nghe thực không quen.” Cô nhịn không được động bả vai, lại nghĩ đến Hoan Hoan đang nằm trong long mình, cô thật cẩn thận làm bả vai hạ xuống dưới.
Đèn đỏ chuyển sang đèn xanh, chiếc xe dần dần di chuyển, tầm mắt của anh cũng tạm thời di chuyển, bởi vậy mà Nam Tuệ mới trộm thở dài nhẹ nhõm một hơi. Trong lời nói vừa rồi của anh, làm cho cô đột nhiên sinh ra chút nghi hoặc, cảm giác giống như anh cũng rất buồn rầu về quan hệ lúc trước của chính mình và Hoan Hoan, lại không có phương pháp giải thích. Do cô quá mẫn cảm, đã nghĩ nhiều quá rồi sao?
“Ông xã.” Cô do dự mở miệng gọi.
“Ừ?” Anh nhìn qua kính chiếu hậu nhìn cô.
“Cùng Hoan Hoan ở chung một chỗ đối với anh mà nói có gì đó miễn cưỡng sao?” Cô nhìn qua kính chiếu hậu nhìn thẳng vào mắt anh.
Lúc đầu Trử Lực Ngự trầm mặc, không có biểu hiện gì khác thường xuất hiện trên mặt anh, sau đó lại bỗng nhiên khẽ thở dài.
“Em đã biết?” Anh hỏi, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước.
“Ừ.”
“Hứa bá nói?”
“Em hỏi Hứa tẩu, rốt cuộc anh cùng Hoan Hoan trong lúc đó đã xuất hiện vấn đề gì, lúc đó Hứa tẩu cùng Hứa bá mới nói cho em, anh đừng trách bọn họ.”
“Anh không hề trách bất kỳ ai, muốn trách chỉ có thể trách chính mình.” Anh trầm mặc một chút, đột nhiên mở miệng nói.
Nam Tuệ có chút bất ngờ. Anh không trách bất kỳ người nào, vậy vì sao anh lại muốn tự trách mình? “Vì sao?” Cô đem nghi hoặc hỏi ra, “Hứa bá cùng Hứa tẩu đều cho rằng anh nguyện ý nuôi dưỡng Hoan Hoan đã là nhân chí nghĩa hết.”
“Nhưng là em cũng không cho rằng đó là đúng?” Anh quay đầu lại nhìn cô.
“Em nghĩ một khi đã quyết định muốn nuôi dưỡng đứa nhỏ, nên thực hiện đúng trách nhiệm của cha mẹ, mà trách nhiệm của cha mẹ không phải chỉ có cung cấp vật chất để cho chúng hưởng thụ, mà còn phải quan tâm, thương yêu đến chúng.” Cô thành thật nói ra suy nghĩ của chính mình.
“Anh cũng đồng ý.” Anh gật đầu, “Cho nên anh mới nghĩ đến việc tái hôn, tìm một người mẹ cho Hoan Hoan.”
“Điều này chứng tỏ vẻ anh có quan tâm đến Hoan Hoan, một khi đã như vậy, làm sao lại phải trách cứ chính mình?”
“Không ai biết, ba ba của Hoan Hoan là ai.”
“Em biết, Hứa tẩu nói mẹ của Hoan Hoan không muốn nói cho bất luận kẻ nào.”
“Cô ấy không phải không muốn, mà là đến chính cô ấy cũng không biết ba ba của Hoan Hoan là ai.
“Sao có thể như thế?” Nam Tuệ nhịn không được kinh ngạc kêu lên, Đình Hoan ở trong lòng cô bị kinh động di chuyển thân thể một chút, sau đó lại tiếp tục ngủ. Cô thật cẩn thận im lặng một lúc, xác định Hoan Hoan đã tiếp tục ngủ, mới dám mở miệng nói chuyện, khống chế âm lượng thật nhỏ.
“Như thế nào có thể, đến ba ba của đứa nhỏ là ai cũng không biết? Điều này sao có thể xảy ra.” Cô nhíu mày nhìn Trử Lực Ngự, giọng nói tràn ngập nghi hoặc cùng khó hiểu.
“Vì trả thù anh, trong khoảng thời gian đó, cô ấy đã phát sinh quan hệ với rất nhiều người đàn ông khác.”
Nam Tuệ bị điều khó có thể tin này làm cho sợ tới mức hai mắt mở to, nói không lên lời. “Cô ấy……”
“Là do anh đã sai, nếu anh có thể để ý đến cô ấy nhiều hơn, quan tâm cô ấy một chút, nếu dành nhiều thời gian cho hôn nhân hơn sự nghiệp, có lẽ cô ấy sẽ không biến thành như vậy.” Anh lặng lẽ nói, ngữ khí không che dấu được ý tự trách.
Cho dù như thế, hành vi cử chỉ của cô ấy cũng rất quá đáng, một người đã kết hôn, có trượng phu rồi, thế nhưng còn cùng nam nhân khác phát sinh quan hệ, nghiêm trọng hơn cả là đến ngay cả khi mang thai cũng không rõ ba ba của đứa nhỏ là ai, chuyện này không phải rất khoa trương sao?
Nhưng là chờ một chút, anh vừa rồi có phải là nói hai chữ “trả thù” ? Mẹ của Hoan Hoan muốn trả thù cái gì đây? “Anh từng phản bội cô ấy?” Cô thốt lên.
“Không có.” Anh nhanh chóng trả lời, “Mặc dù anh chưa từng mong có cuộc hôn nhân đó, nhưng là một khi đã kết hôn cần phải chung thủy, đây là suy nghĩ và nguyên tắc của anh đối với hôn nhân.”
Nam Tuệ không tự chủ được thở phào nhẹ nhõm .
“Vậy vừa rồi anh nói trả thù là như thế nào?”
“Anh không thương cô ấy.”
“Cho nên anh lừa gạt tình cảm của cô ấy, nói với cô ấy rằng anh yêu cô ấy, cô ấy bởi vì tin tưởng như vậy, mới cùng anh kết hôn, kết quả sau đó mới phát hiện căn bản không phải như vậy sao?”
“Anh chưa bao giờ nói yêu cô ấy, anh chỉ nói rằng sẽ chung thủy trong hôn nhân.”
“Vấn đề chung thủy trong hôn nhân đối với nữ nhân mà nói chính là ý tứ anh yêu cô ấy, k